Bồi dưỡng tinh thần trách nhiệm cho trẻ ngay từ khi còn nhỏ
là điều vô cùng quan trọng và không thể thiếu. Tình yêu của cha mẹ với con là
vô bờ bến nhưng để trẻ phát triển hài hòa thì cha mẹ cũng cần bồi dưỡng tinh thần
trách nhiệm cho trẻ.
Bài viết tham khảo từ cuốn sách "Cha mẹ giỏi, con thông minh"
"Phòng khách có phải là nơi con để đồ chơi không?"
Cô con gái bốn tuổi của bạn thường để đồ chơi bừa
bãi. Bạn đã giải thích cho bé đồ chơi phải cất ở phòng riêng. Điều này
bé cũng đã biết. Bạn cũng nói với con hàng nghìn lần là phải thu dọn
đồ đạc sau khi chơi xong. Cho nên khi bé hỏi tại sao thì bạn tức giận
quát lên: "Mẹ đã nói rồi!" hoặc "Đừng bao giờ hỏi mẹ một
lần nữa!"
Để không vướng mắt với đống đồ chơi bừa bãi của
con, một người hàng xóm khuyên bạn đưa con đến một cửa hàng và để cô
bé chọn những chiếc túi nhiều màu đem về nhà. Bạn chỉ cho bé cái túi này
dùng để đựng các đồ vật có hình khối, cái túi kia đựng bút và túi nữa
đựng đồ chơi xếp hình. Nhưng sau hai tuần, mấy cái túi đựng xẹp lép
còn đồ chơi vẫn bày la liệt ra sàn nhà. Lúc này, bạn giận sôi lên. Bạn
quát: "Nếu con không dọn đồ chơi ngay bây giờ, mẹ sẽ cấm con đụng
vào đồ chơi!"
Nhưng tất nhiên bạn không thể làm thế với con. Bạn
nói vậy chỉ đơn giản vì không biết phải làm gì hơn nữa.
Bạn hãy thử giúp con hiểu là không nên để đồ chơi
trong phòng khách. Audrey, mẹ của Shane sáu tuổi hỏi con trai sau khi
bình tĩnh trở lại: "Chuyện gì sẽ xảy ra nếu con để đồ
chơi ở phòng khách?"
Phản ứng đầu tiên của Shane là: "Con không biết”.Audrey
tiếp tục: "Mẹ tin là con biết đấy", cô nói. Shane vẫn do dự:
"Mẹ sẽ không cho con chơi đồ chơi nữa”.
Hình phạt này hoàn toàn có thể xảy ra, nhưng đó không
phải là câu trả lời Audrey muốn. Sử dụng phương pháp giải quyết vấn
đề, nhiều bậc cha mẹ cố gắng giúp con nghĩ đến hậu quả gây ảnh hưởng tới
những người xung quanh hơn là hậu quả xảy ra với chính bản thân chúng.
Lúc đầu, Audrey nôn nóng muốn con trả lời đúng câu cô muốn nghe, nhưng
cuối cùng cô đổi ý. Thay vào đó, cô nhẹ nhàng hướng dẫn con đi theo lối
suy nghĩ của mình bằng việc đặt các câu hỏi kiểu như: "Chuyện
gì sẽ xảy ra nếu bà nội đến thăm và không nhìn thấy chiếc xe
tải đồ chơi của con nên cứ thế bước vào phòng?"
Ngập ngừng một lát, Shane nói: “Bà có thể dẫm lên và
làm vỡ chiếc xe ạ”. Đây vẫn chưa phải câu trả lời Audrey mong muốn, cô
tiếp tục: "Còn chuyện gì khác nữa?". Shane suy nghĩ. Sau một
hồi im lặng, bé nhìn mẹ và khẽ trả lời: “Bà có thể vấp và bị ngã ạ”.
Đây là điều Shane chưa từng nghĩ trước đó. Audrey
tiếp tục:
"Bà sẽ cảm thấy thế nào nếu chuyện
đó xảy ra?"."Bà sẽ bực mình ạ", Shane trả lời, "và
buồn nữa mẹ ạ”.Giờ thì Aundrey lại hỏi: “Con sẽ cảm thấy như thế nào
nếu chuyện đó xảy ra?"
Shane đáp: "Con cũng như thế mẹ ạ".
Lúc này, Audrey mới hỏi: “Vậy con có thể làm gì để không
ai bị ngã và con không còn buồn hay bực mình nữa?"
Các câu hỏi như vậy không chỉ giúp trẻ quan tâm đến cảm giác
của người khác mà còn của chính mình nữa. Và điều này khích lệ bé để
đồ chơi vào đúng nơi quy định.
Khi chúng ta dọa hay giải thích hậu quả cho trẻ, chúng
thường bỏ ngoài tai. Ngay từ lúc bốn tuổi, trẻ đã có thể trả lời các
câu hỏi giúp chúng biết cách quan tâm tới người khác đồng thời điều
chỉnh cảm xúc của chính mình. Bạn sẽ không bao giờ phải nhắc nhở trẻ
để đồ chơi đúng nơi quy định nữa.
Bài viết tham khảo từ cuốn sách "Cha mẹ giỏi, con thông minh"