Gải Quyết Những Mâu Thuận Vụn Vặt Ở Trẻ
Trẻ con rất hay để ý đến những việc nhỏ nhặt, từ chuyện ai có được phần bánh to nhất, ai dành được chiếc kẹo màu đỏ... Việc bọn trẻ tị nạnh nhau thường khiến cha mẹ đau đầu và mệt mỏi.
Trẻ con rất hay để ý đến những việc nhỏ nhặt, từ chuyện ai có được phần bánh to nhất, ai dành được chiếc kẹo màu đỏ... Việc bọn trẻ tị nạnh nhau thường khiến cha mẹ đau đầu và mệt mỏi.
Dưới
đây là một tình huống như vậy: Đó là một chiều thứ bảy, một ông bố
dắt hai đứa con (đứa lớn mười một tuổi và đứa nhỏ chín tuổi) đến
cửa hàng băng đĩa. Đây là cuộc trò chuyện của ba bố con:
HALEY:
Em luôn được ngồi ghế đầu. Bây giờ phải đến lượt chị.
GEORGE:
Còn lâu. Lần trước chị ngồi chỗ kia cơ mà.
HALEY:
Này. Rõ ràng lần trước em đã ngồi đấy khi đi đến hồ bơi.
BỐ:
Thôi nào hai đứa. Ngồi trước hay sau thì quan trọng gì chứ?
Đúng
là với bố thì không quan trọng nhưng với Haley và George thì khác. Haley
chực khóc còn George thì la hét ỏm tỏi. Cuộc "thảo luận" ngày một
căng thẳng. Trong mắt bố, Haley có một trí nhớ tuyệt vời. Cô bé nhớ cậu
em đã ngồi ghế đầu vào ngày nào, trong chuyến đi chơi dài hay ngắn và đi
đến những đâu. Do vậy, bố Haley tin là cô bé nói thật. Ông cảm thấy có
lẽ cần phải ghi lại ai đã ngồi đâu, khi nào vào thẻ nhớ mất.
Không
cần biết những cuộc cãi cọ kiểu này "làm đau đầu" người lớn
như thế nào, trẻ con là như vậy. Chúng tranh cãi nhau về "lãnh
địa", tầm ảnh hưởng và quyền lực. Thật nhức đầu.
Ông
bố không biết phải làm gì. Ông chỉ muốn bọn trẻ thôi cãi cọ. Có thể
ông sẽ cho mỗi đứa ngồi nửa đường. Nhưng đấy là ông nghĩ vậy chứ
thực tế bọn trẻ sẽ không đồng ý với cách đó.
Dưới
đây là phương pháp giải quyết vấn đề mà bố đã học được để
giúp bọn trẻ tìm ra giải pháp. Trước hết, ông thừa nhận với con ngồi đầu
rất quan trọng với chúng.
BỐ:
Bố biết rằng cả hai con đều thích ngồi đầu. Haley, con cảm thấy thế
nào khi nghĩ em George không công bằng với con?
HALEY:
Con tức ạ.
BỐ: George, tâm trạng của con bây giờ là gì?
EORGE:
Cũng tức ạ.
BỐ:
Vậy hai đứa nghĩ xem có cách nào để không còn tức nữa?
HALEY:
Con đi lần này và em George đi lần sau. Như thế sẽ công bằng ạ.
Cả
Haley và George đều cho rằng như vậy mới là giải pháp tốt. Hiểu tâm
trạng, suy nghĩ của nhau là bước quan trọng đầu tiên để giải quyết
vấn đề.
Nhưng
những bài học thường không áp dụng một lần. Lễ Halloween năm ngoái,
Haley và George ôm về ba túi kẹo lớn khi chúng tham gia một trò chơi
truyền thống. Dĩ nhiên chúng muốn ăn hết tất cả số kẹo đó. Bố mẹ
cho phép hai chị em lấy hai mươi chiếc, số còn lại sẽ đem cho. Họ
cũng chỉ cho bọn trẻ ăn một chiếc kẹo mỗi ngày. Cả hai đứa đều
không phản đối vì theo Haley thì: "Chúng con không muốn bị đau bụng”.
George lấy hai mươi chiếc kẹo, Haley cũng thế. Sau đó, cô bé nói:
"Em George chọn toàn kẹo to hơn, vì vậy, con sẽ lấy thêm năm chiếc
nữa”. Câu nói của bé khiến bố mẹ suýt phì cười nhưng hai người cũng
chỉ đồng ý cho bé đổi lấy năm chiếc kẹo khác chứ không cho thêm.
Có
thể bạn cũng thắc mắc giống tôi, rằng tại sao chỉ cho bọn trẻ một
ít kẹo như vậy? Sẽ thật lãng phí nếu vứt số kẹo thừa. Khi tôi hỏi
bố Haley và George về điều này, ông nói: “Lấy kẹo chỉ là một cái cớ để
bọn trẻ mặc đồ hóa trang đi đến nhiều nhà khác và vui chơi cùng bạn bè.
Nếu hạn chế bọn trẻ ăn kẹo, chúng sẽ chỉ đến một hoặc cùng lắm là
hai nhà mà thôi”.
Một
gia đình khác giải quyết số kẹo thừa rất thú vị. Đó là: "Cân kẹo”.
Mỗi túi kẹo được cân lên, sau đó mỗi đứa trẻ nhận được một phiếu
đổi quà ở cửa hàng băng đĩa. Giá trị của tờ phiếu dựa vào cân nặng
của túi kẹo. Với cách này, bọn trẻ thường thích băng đĩa hơn là
sôcôla. Tuy nhiên, một gia đình khác mà tôi tiếp xúc nói họ sẽ để bọn
trẻ ăn thỏa thích những gì chúng muốn vào ngày hôm đấy. Cô ấy nói:
"Bọn trẻ sẽ chẳng ăn được nhiều đâu. Trẻ con thường no bụng
đói con mắt đấy mà”.
Cho
dù xử lý thế nào đi nữa thì vẫn còn rất nhiều kẹo. Do vậy, nếu để
bọn trẻ cùng tìm cách giải quyết, tất cả các thành viên trong gia đình
đều sẽ vui vẻ.
Tuy
nhiên, đối với George và Haley, chúng không chỉ tị nạnh về việc chia
kẹo trong ngày lễ Halloween hay tranh ngồi ghế đầu ô tô. Khi cậu em trai
không dắt chó đi dạo như đã quy định, ngay cả trong trường hợp có lý do
chính đáng (cậu bé vắng nhà), Haley sẵn sàng làm giúp cậu em với điều kiện
"George sẽ phải làm bù lần sau”. Bố cô bé nói với tôi: "Haley
chắc chắn như một luật sư vậy. Con bé bảo vệ ý kiến của mình rất
mạnh mẽ”.
George
tìm ra một vài cách đối phó với tính cứng rắn của bà chị. Nếu đối đầu
mà không ăn thua, thằng bé sẽ có phương án khác để đạt được mục đích.
Một buổi chiều, hai chị em đều muốn chơi điện tử. George kiên nhẫn
ngồi chờ lúc chị Haley sơ hở chiếm luôn cái ghế và nhất quyết không
chịu rời.
Bố
mẹ Haley hiểu tâm lý của con nên họ biết cách giải quyết vấn đề. Họ
hỏi bọn trẻ định nghĩa thế nào là "công bằng”. Câu trả lời của
Haley khá bất ngờ. Cô bé đưa ra một biểu đồ có ghi nghĩa vụ, trách nhiệm
của người liên quan cũng như thời gian thực hiện. Vấn đề sẽ được
giải quyết khi George chấp thuận "bản hợp đồng" nêu trên.
Cách
thức bọn trẻ giải quyết vấn đề không quan trọng. Nếu cả hai đều
đồng ý với giải pháp chúng lựa chọn và quan tâm đến cảm xúc của nhau
thì nghĩa là chúng đang dần học được cách chung sống hòa hợp với
người khác. Đấy mới là điều quan trọng nhất. Còn nơi nào tốt hơn để
dạy trẻ những điều đấy ngoài gia đình?
Bài viết tham khảo từ
cuốn sách “Cha mẹ giỏi, con thông minh”