"Con cái có mấy ai hiểu
lòng cha mẹ" là câu nói mà các bậc cha mẹ thường hay ca thán môi khi con
cái mình không chịu nghe theo lời nói của mình, nhưng thực sự có phải lôi lầm
thuộc về con cái hay không? Thực chất nguyên nhân của việc này nằm ở phía cha
mẹ.
Có một câu chuyện thế này.
Có một người mẹ nọ lúc nào cũng than vãn những câu giống như muốn đối đầu với
con mình, kiểu như: Số tôi đúng là bất
hạnh nên mới bị ông trời ban cho đứa con hư đốn như thế này. Khi đó có
một ông thầy nói với bà mẹ rằng: "Bất hạnh chính là do cách nuôi dạy của
chị đó chứ. Vì lúc nào chị cũng quở trách con, bắt nó sửa chữa, nên trẻ đã
tự thu mình lại và khuôn mặt trở nên cau
có khó chịu với chị lúc nào không hay. Dẫu là quan hệ cha mẹ và con cái đi nữa
thì xét trên phương diện là con người với con người, cha mẹ và con cái vẫn cần
phải tôn trọng và thấu hiểu nhau, bản thân
cha mẹ nếu nhận thấy mình có lỗi thì hãy thành thật nhận lôi và hãy để con cái
tha thứ cho mình". Sau đó một thời gian, người mẹ đó đã rất vui vẻ kể lại
rằng cô đã chủ động xin lỗi con mỗi khi bản thân làm sai, và đứa trẻ đã nói chuyện
nhẹ nhàng hơn với mẹ, hai mẹ con đã lấy lại được mối quan hệ tình cảm thân
thiết như ngày xưa.
Đối với những bà mẹ nghiêm
khắc hay đòi hỏi quá nhiều, kì vọng quá nhiều vô tình tạo thành áp lực cho con
thì khi bắt đầu nhận biết được điều đó, trẻ sẽ dùng khuôn mặt phản kháng để nói
với mẹ những ý nghĩ bất mãn của mình như: "Vì mẹ có phải học đâu nên muốn
nói gì mà chẳng được”. Rõ ràng là câu nói trên đã thể hiện sự mâu thuẫn, không
gắn kết với nhau giữa suy nghĩ của mẹ và suy nghĩ của trẻ.
Trẻ sẽ không bao giờ nghe
lời nếu như cha mẹ suốt ngày mở miệng ra là ra lệnh, là quát mắng, thúc giục.
Đầu tiên cha mẹ phải là người làm điều đó trên thực tế cho trẻ xem. Muốn trẻ có
động lực đầy đủ để trưởng thành mà trẻ nô lực phấn đấu mười phần, trong
khi đó cha mẹ lại chỉ phấn đấu một, hai
phần lấy lệ để cho trẻ vui thì tuyệt nhiên, trẻ sẽ không bao giờ trưởng thành
theo những gì mà cha mẹ mong muốn. Điều tất yếu ở đây là không chỉ làm cùng con
một vài việc nào đó, mà cha mẹ còn phải cho con thấy được sự cố gắng và nỗ lực
của bản thân mình.
Có rất ít cha mẹ luôn mạnh
miệng ra lệnh cho con "Làm cái này đi, nhớ cái kia đi" trong khi bản
thân mình thì lười nhác không chịu cố gắng, nhưng vẫn muốn
con mình "Sau này con mà giỏi giang trở thành người thành đạt thì
cha mẹ cũng được mở mày mở mặt với thiên hạ". Nhưng các bậc cha mẹ cần
phải giác ngộ rằng nếu bản thân mình là cha mẹ mà không nỗ lực thì giáo dục trẻ
thơ sẽ không thể thành công được. Từ một người cha, người mẹ biếng nhác nhưng
chỉ cần nỗ lực và biết cách thực hành thì chắc chắn sẽ thỏa mãn được những điều
kiện tối thiểu nhất giúp cho con mình tốt hơn và phát huy được tài năng của
chúng.
Bài viết tham khảo từ cuốn sách “Chờ đến mẫu giáo thì đã muộn”