Dường
như làm cha mẹ chưa bao giờ là điều dễ dàng. Cha mẹ nào cũng hết mực yêu thương
con nhưng có phải ai cũng biết CÁCH yêu thương con hay không?
Phần lớn các bậc phụ huynh đều biết
nuông chiều con là có hại, nhưng họ không hiểu được thế nào là nuông chiều,
càng không biết được có phải bản thân mình đang nuông chiều con hay không.
Nuông chiều là một loại tình yêu để lại hậu họa khôn lường, khiến con cái của
chúng ta nếu không thua ở vạch xuất phát, cũng sẽ thua ở vạch về đích!
Hiện tượng “già nuôi trẻ” hiện nay
không phải là hiếm thấy, những đứa con xấp xỉ ba mươi tuổi vẫn trông cậy vào sự
cung dưỡng của cha mẹ già. Con cái một là vẫn đang thất nghiệp, hai là bòn rút
cha mẹ, ba là cơm no ba bữa, bốn là tứ chi mềm nhũn,…
Cha mẹ nên hiểu rằng không có người bất
hạnh, chỉ có sự giáo dục bất hạnh. Không có đứa con bất hiếu, chỉ có đứa con
không may tiếp nhận phải một phương pháp giáo dục khiến chúng dần trở nên bất
hiếu.
Có nhiều phụ huynh yêu thương con cái
hết lòng, nhưng đáp lại, những gì họ nhận được thì rất ít: Con cái không nghe
lời cha mẹ, không hiểu cha mẹ, manh nha ăn bám. Khi nhìn thấu sự việc, chúng ta
sẽ nhận ra nguyên nhân dẫn đến hiện tượng này không phải là do con cái mà là ở
cha mẹ. Cha mẹ rơi vào sai lầm trong cái được gọi là “Tình yêu
thương vĩ đại”, họ đã vô tình tặng con một món quà đáng sợ nhất. Vậy nên, làm
sao thoát khỏi sai lầm này là một đề tài và thử thách mới đối với tất cả các
bậc cha mẹ trong thời đại mới.
SAI LẦM 1: GIÁO DỤC TỐ CHẤT KHÁC VỚI GIÁO
DỤC NGHỆ THUẬT
- Nhiều phụ huynh quan niệm:
Điểm số tốt = trường
học tốt,
trường học tốt = tấm
bằng đẹp,
tấm bằng đẹp = công
việc tốt,
- Khi con còn nhỏ, thành tích học
tập tốt chứng minh nó là học sinh giỏi, nhưng khi con trưởng thành, phải
rời xa mái trường, bước vào môi trường thực tế cạnh tranh toàn cầu hóa, nó
sẽ bộc lộ khuyết điểm.
- Xã hội hậu công nghiệp đòi hỏi
nhân tài phải có các loại kỹ năng sinh tồn như: kỹ năng quản lý tài sản,
kỹ năng vượt khó, kỹ năng quản lý… Nếu con cái kết thúc thời sinh viên mà
vẫn chưa trang bị được những kỹ năng trên thì thật đáng tiếc.
-
Nhiều người tốt nghiệp thạc sĩ,
tiến sĩ tại những trường đại học danh giá, đến khi ra khỏi cổng trường vẫn
không biết cách làm sao để kiếm sống, thậm chí còn lo lắng cho tiền đồ của
mình thì nói gì đến chuyện thành gia lập nghiệp.
SAI LẦM 2: ĐÁP ỨNG MỌI ĐÒI HỎI CỦA CON
- Nhiều bậc cha mẹ nuông chiều con trẻ cả về vật chất lẫn tình cảm.
Cha mẹ như một cái máy in tiền. Con thích gì cho nấy, muốn tiền cho tiền,
muốn đồ đạc cho đồ đạc. Cho càng nhiều càng thể hiện rằng mình yêu con sâu sắc.
- Hệ quả trực tiếp là: thói được voi đòi
tiên ở tuổi vị thành niên và thanh thiếu niên. Một đứa trẻ bốn tuổi mặc áo
khoác hiệu Micky, áo phông hiệu Bobdog, quần Les Enphants và giày Adidas, cả bộ
không dưới 3 triệu đồng. Vậy chẳng phải cha mẹ đã biến thành “nô lệ của con”,
còn con trở thành kẻ “ăn bám cha mẹ” hay sao?
- Con cái dần hình thành suy nghĩ lệch lạc
như “lộc của bố của mẹ”, “tiền là do ngân hàng phát cho”. Suy cho cùng, đó đâu
phải là lỗi của con trẻ mà phương pháp giáo dục của các bậc cha mẹ. Những đứa
con không biết cách tự thân kiếm tiền, không biết giá trị của sức lao động sẽ
có thói quen ham ăn biếng làm, từ đó ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống tương
lai, thậm chí cả cuộc sống hôn nhân sau này của chúng.
- Rất nhiều phụ huynh cho rằng, dạy con
không coi trọng đồng tiền là một phẩm chất đạo đức tốt. Không sai, chỉ có điều
mục đích cơ bản của phương pháp giáo dục con cái không coi trọng đồng tiền là
giảm bớt những ảo mộng hão huyền của con đối với tiền bạc, chứ không phải bảo
con phớt lờ đồng tiền để rồi tiêu tiền như nước, ngồi không hưởng lộc, và trở
thành một thành phần tiêu biểu cho “thế hệ ăn bám”.
- Hơn nữa, cha mẹ thỏa mãn tức thời, thỏa
mãn quá mức các yêu cầu của con cái sẽ dễ tạo ra một tính cách ích kỷ, thích
làm theo ý mình, phóng khoáng tùy tiện, tâm trạng bất ổn, ít có cảm giác an
toàn, chỉ số AQ thấp, thiếu lòng biết ơn ở con trẻ.
Bài viết có tham khảo từ cuốn sách “Vô cùng tàn nhẫn, vô
cùng yêu thương”
Dường
như làm cha mẹ chưa bao giờ là điều dễ dàng. Cha mẹ nào cũng hết mực yêu thương
con nhưng có phải ai cũng biết CÁCH yêu thương con hay không?
Phần lớn các bậc phụ huynh đều biết
nuông chiều con là có hại, nhưng họ không hiểu được thế nào là nuông chiều,
càng không biết được có phải bản thân mình đang nuông chiều con hay không.
Nuông chiều là một loại tình yêu để lại hậu họa khôn lường, khiến con cái của
chúng ta nếu không thua ở vạch xuất phát, cũng sẽ thua ở vạch về đích!
Hiện tượng “già nuôi trẻ” hiện nay
không phải là hiếm thấy, những đứa con xấp xỉ ba mươi tuổi vẫn trông cậy vào sự
cung dưỡng của cha mẹ già. Con cái một là vẫn đang thất nghiệp, hai là bòn rút
cha mẹ, ba là cơm no ba bữa, bốn là tứ chi mềm nhũn,…
Cha mẹ nên hiểu rằng không có người bất
hạnh, chỉ có sự giáo dục bất hạnh. Không có đứa con bất hiếu, chỉ có đứa con
không may tiếp nhận phải một phương pháp giáo dục khiến chúng dần trở nên bất
hiếu.
Có nhiều phụ huynh yêu thương con cái
hết lòng, nhưng đáp lại, những gì họ nhận được thì rất ít: Con cái không nghe
lời cha mẹ, không hiểu cha mẹ, manh nha ăn bám. Khi nhìn thấu sự việc, chúng ta
sẽ nhận ra nguyên nhân dẫn đến hiện tượng này không phải là do con cái mà là ở
cha mẹ. Cha mẹ rơi vào sai lầm trong cái được gọi là “Tình yêu
thương vĩ đại”, họ đã vô tình tặng con một món quà đáng sợ nhất. Vậy nên, làm
sao thoát khỏi sai lầm này là một đề tài và thử thách mới đối với tất cả các
bậc cha mẹ trong thời đại mới.
SAI LẦM 1: GIÁO DỤC TỐ CHẤT KHÁC VỚI GIÁO
DỤC NGHỆ THUẬT
Điểm số tốt = trường
học tốt,
trường học tốt = tấm
bằng đẹp,
tấm bằng đẹp = công
việc tốt,
Nhiều người tốt nghiệp thạc sĩ,
tiến sĩ tại những trường đại học danh giá, đến khi ra khỏi cổng trường vẫn
không biết cách làm sao để kiếm sống, thậm chí còn lo lắng cho tiền đồ của
mình thì nói gì đến chuyện thành gia lập nghiệp.
SAI LẦM 2: ĐÁP ỨNG MỌI ĐÒI HỎI CỦA CON
- Nhiều bậc cha mẹ nuông chiều con trẻ cả về vật chất lẫn tình cảm. Cha mẹ như một cái máy in tiền. Con thích gì cho nấy, muốn tiền cho tiền, muốn đồ đạc cho đồ đạc. Cho càng nhiều càng thể hiện rằng mình yêu con sâu sắc.
- Hệ quả trực tiếp là: thói được voi đòi tiên ở tuổi vị thành niên và thanh thiếu niên. Một đứa trẻ bốn tuổi mặc áo khoác hiệu Micky, áo phông hiệu Bobdog, quần Les Enphants và giày Adidas, cả bộ không dưới 3 triệu đồng. Vậy chẳng phải cha mẹ đã biến thành “nô lệ của con”, còn con trở thành kẻ “ăn bám cha mẹ” hay sao?
- Con cái dần hình thành suy nghĩ lệch lạc như “lộc của bố của mẹ”, “tiền là do ngân hàng phát cho”. Suy cho cùng, đó đâu phải là lỗi của con trẻ mà phương pháp giáo dục của các bậc cha mẹ. Những đứa con không biết cách tự thân kiếm tiền, không biết giá trị của sức lao động sẽ có thói quen ham ăn biếng làm, từ đó ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống tương lai, thậm chí cả cuộc sống hôn nhân sau này của chúng.
- Rất nhiều phụ huynh cho rằng, dạy con không coi trọng đồng tiền là một phẩm chất đạo đức tốt. Không sai, chỉ có điều mục đích cơ bản của phương pháp giáo dục con cái không coi trọng đồng tiền là giảm bớt những ảo mộng hão huyền của con đối với tiền bạc, chứ không phải bảo con phớt lờ đồng tiền để rồi tiêu tiền như nước, ngồi không hưởng lộc, và trở thành một thành phần tiêu biểu cho “thế hệ ăn bám”.
- Hơn nữa, cha mẹ thỏa mãn tức thời, thỏa mãn quá mức các yêu cầu của con cái sẽ dễ tạo ra một tính cách ích kỷ, thích làm theo ý mình, phóng khoáng tùy tiện, tâm trạng bất ổn, ít có cảm giác an toàn, chỉ số AQ thấp, thiếu lòng biết ơn ở con trẻ.
Bài viết có tham khảo từ cuốn sách “Vô cùng tàn nhẫn, vô
cùng yêu thương”