Theo người Do
Thái, nguyên tắc có làm có hưởng sẽ rèn luyện kỹ năng sinh tồn của trẻ, nhất là
kỹ năng quản lý tài sản, trước giờ họ không coi kiếm tiền là một nhu cầu cần
phải đợi đến độ tuổi nhất định mới bắt đầu vun bồi, họ luôn cho rằng “quản lý
tài sản từ nhỏ” mới là phương pháp giáo dục tốt nhất. Việc nâng cao chỉ số
FQ-chỉ số thông minh làm giàu, không chỉ để nhằm giáo dục kỹ năng quản lý tài
sản cho trẻ, mà nó còn là một phương thức giáo dục trách nhiệm và giáo dục nhân
cách.
Người Do Thái
có một phương pháp đặc biệt về giáo dục kỹ năng quản lý tài sản cho con cái, họ
bắt đầu triển khai các bài học quản lý tài sản gia đình từ khi trẻ ba hoặc bốn
tuổi, đó dường như đã thành thông lệ của cả dân tộc.
- 3 tuổi: Phân biệt tiền giấy và tiền kim loại, nhận biết mệnh giá.
- 4 tuổi: Biết không thể mua hết các mặt hàng, vì thế cần phải lựa chọn.
- 5 tuổi: Hiểu rõ tiền là thù lao lao động, nên phải chi tiêu hợp lý.
- 4 tuổi: Biết không thể mua hết các mặt hàng, vì thế cần phải lựa chọn.
- 5 tuổi: Hiểu rõ tiền là thù lao lao động, nên phải chi tiêu hợp lý.
- 6 tuổi: Có thể đếm được những số tiền
lớn, bắt đầu học tích lũy tiền, bồi dưỡng ý thức quản lý tài sản.
- 7 tuổi: So sánh lượng tiền của mình
với giá cả hàng hóa, xác nhận bản thân có khả năng mua hàng hay không.
- 8 tuổi: Biết mở tài khoản tiền gửi
tại ngân hàng, nghĩ cách kiếm tiền tiêu vặt.
- 9 tuổi: Lập kế hoạch chi tiêu, biết
mặc cả giá cả với cửa hàng, biết giao dịch mua bán.
- 10 tuổi: Biết tiết kiệm tiền trong
sinh hoạt thường ngày để sử dụng vào những khoản chi lớn hơn như mua giày trượt
băng, ván trượt…
- 11 tuổi: Học cách nhận biết quảng cáo
và có quan niệm về giảm giá và ưu đãi.
- 12 tuổi: Biết quý trọng đồng tiền, biết
tiền không dễ kiếm được, có quan niệm tiết kiệm.
- từ 12 tuổi trở lên: Hoàn toàn có thể
tham gia các hoạt động quản lý tài sản cùng với những người trưởng thành trong
xã hội.
Trẻ em Do Thái
học cách quản lý tài sản trong suốt thời thiếu niên, kể từ khi chúng vừa mới
bắt đầu có khái niệm về “đếm” và biết những phép tính cộng trừ đơn giản.
Các bậc phụ
huynh Do Thái dạy con em mình hiểu rõ mối quan hệ hữu cơ giữa tiền bạc và mua
sắm, họ cho trẻ vốn riêng, khác với phụ huynh các nước khác, họ không chủ
trương cho trẻ để dành toàn bộ số tiền, ngược lại, họ khuyến khích trẻ tiêu hết
tiền một cách hợp lý như, mua quà ăn vặt, đồ chơi hoặc quần áo mà trẻ thích.
Sau khi chi
tiêu, phụ huynh phân tích cho trẻ hiểu mua sắm như vậy là có hợp lý, có cần
thiết hay không, từ đó rút ra kinh nghiệm gì, bài học gì. Họ quan niệm, thà cho
con tiền tiêu vặt định kỳ và đặt ra quy định hạn chế chi tiêu còn hơn là để nó
chìa tay xin tiền phụ huynh như “ăn mày”.
Khi con cái
bước vào năm học cuối cấp một, phụ huynh Do Thái sẽ mở cho chúng một tài khoản
ngân hàng độc lập, gửi vào đó một khoản tiền, con số có thể coi là tiền lương
một tháng cha mẹ thanh toán cho trẻ.
Họ sốt sắng
mở tài khoản cho con không phải là để con thả sức tiêu tiền, cũng không phải là
họ quá nuông chiều con hay để đỡ phải phát tiền một lần cho con, mà họ có mục
tiêu giáo dục lớn hơn, đó là “quản lý tài sản”. Mỗi khi con cái sử dụng tiền
không thỏa đáng, phụ huynh sẽ không dễ dàng bỏ qua cho chúng.
Họ giải thích
cho trẻ hiểu, nếu sắp tới con muốn có được thứ giá trị hơn, thì bắt buộc lúc
này con chỉ được mua một vài thứ ít tiền. Có như vậy, trẻ mới có thể biết được
hậu quả nghiêm trọng của việc chi tiêu quá đà, biết chịu trách nhiệm trước hành
động chi tiêu của mình.
Rất nhiều phụ huynh lo con tiêu tiền lung tung, nên “tước đoạt” cơ hội cầm tiền của con. Ví dụ, con cần mua thứ gì đều phải chìa tay xin tiền cha mẹ; ngay cả tiền mừng tuổi của con, phụ huynh cũng nói “để cha/mẹ giữ cho”, tịch thu toàn bộ số tiền mừng tuổi. Phụ huynh Do Thái cho rằng, cách làm tai hại như vậy sẽ khiến cho trẻ có thói quen xin tiền cha mẹ, đến khi có tiền chúng sẽ mau chóng tiêu hết sạch, thiếu ý thức lập kế hoạch chi tiêu.
Rất nhiều phụ huynh lo con tiêu tiền lung tung, nên “tước đoạt” cơ hội cầm tiền của con. Ví dụ, con cần mua thứ gì đều phải chìa tay xin tiền cha mẹ; ngay cả tiền mừng tuổi của con, phụ huynh cũng nói “để cha/mẹ giữ cho”, tịch thu toàn bộ số tiền mừng tuổi. Phụ huynh Do Thái cho rằng, cách làm tai hại như vậy sẽ khiến cho trẻ có thói quen xin tiền cha mẹ, đến khi có tiền chúng sẽ mau chóng tiêu hết sạch, thiếu ý thức lập kế hoạch chi tiêu.
Các gia đình
Do Thái thì sao: họ cho con cái họ (tuổi thanh thiếu niên) bắt chước cha mẹ
quản lý tài khoản ngân hàng để giúp con em mình có sự chuẩn bị tốt hơn cho cuộc
sống tương lai. Khi con cái được khoảng mười hai tuổi, phụ huynh thường mở sổ
tay chi tiêu, thông báo cho các thành viên biết tình hình chi tiêu trong gia
đình, giúp con cái hiểu chúng cần phải quản lý “tài chính” gia đình như thế
nào.
Bài viết có tham khảo từ cuốn sách “Vô cùng tàn nhẫn, vô
cùng yêu thương”